Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông 1
Con: bố ơi con muốn nói chuyện
với bố một lát với tư cách là một người đàn ông thực sự
Bố: có chuyện gì vậy con?
Con : bố, con chán học lắm rồi,
con sợ tiếng trống, sợ phải học, sợ những giờ kiểm tra bài cũ, sợ thi cử, con
nghĩ học cũng chỉ để kiếm tiền hay là con đi làm, vừa được tiền vừa không phải
học.
Bố: vậy con thích làm gì?
Con: bố thấy rồi đấy con làm việc
gì cũng khó, tính hay quên, đại loại là không thể làm việc gì mà cần kĩ thuật
vì vậy bố hãy tìm cho con việc gì mà đơn giản, kiểu như là chỉ cần từ chỗ này
đặt sang chỗ kia thế là xong,bố xem có việc nào như thế không?
Bố: để bố nghĩ! ….à ra rồi, việc
này đơn giản lại dễ xin, không lo thất nghiệp và quan trọng nhất là không cần
kĩ thuật.
Con: ui! Bố thật vĩ đại, việc gì
vậy bố?
Bố: chuyện! bố mà lại. hót rác
nhé con!
Con: òi! Đúng là không cần kĩ
thuật nhưng hơi bủn mà đẩy xe rác đầy ừ ự vất vả lắm bố à, lại phải đẩy hai lần
dốc mới tới nơi chắc con chết mất. bố tìm việc gì gần gần thôi bố nhé!
Bố: uh, để bố nghĩ… à ra rồi nghề
này vẫn thỏa mãn dk ban đầu mà lại gần, và cũng dễ xin, không lo thất nghiệp…
Con: ui! Bố thật tuyệt vời, việc
gì vậy bố?
Bố: hihi! Xách vữa nhé con!
Con: òi, cũng đúng với đk nhưng
vẫn chưa ổn vì hơi cao, con tuoi khỉ nhưng từ nhỏ không biết trèo cây, xách vữa
cao thế chẳng may lộn cổ xuống thì kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mất bố ơi!
Bố: uh! Cũng có lý để bố nghĩ! ….
À ra rồi việc này vừa gần vừa thấp mà không cần kĩ thuật. làm bảo vệ nhé con?
Con:u u u u! nhưng vân không
được! như thế này thì lại gần quá, bắt con ngồi một chỗ hàng giờ thì chết mất,
đầu óc không suy nghĩ gì thì mấy mà lú lẫn, mà làm sao con thức được khuya, mà
theo thuyết tương đối cua anhxtanh thì càng nhanh thời gian càng co lại, ngồi
cả ngày chắc con già chết trước bố mất.
Bố: thế thì con chỉ còn một việc
duy nhất đó là đi học thôi con ah! Thứ nhất là tuổi con là tuổi học, học giúp
con suy nghĩ phát triển trí tuệ, không vất vả, sáng đạp xe coi tập thể dục
luôn.mà quan trọng nhất đó là con đường cơ bản nhất để có được một cuộc sống
bình thường, có một cái nghề phù hợp để con có thể tự lo cho bản thân và gia
đình con sau này!
Con: vâng! Thì lại đi học!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét